Mù là thân phận của con người.
Không ai sáng về mọi mặt. Học
ngành nào thì biết về ngành đó. Các ngành khác, thì
phải
dựa
vào người
khác. Rồi tâm hồn con người cũng giống như chiếc đèn dầu, ánh sáng tỏa lan bên ngoài, nhưng lại tối mịt ở chân đèn. Biết mình mù, là bắt đầu biết đi tìm ánh sáng.
Chuyện Một
Anh Mù
Có một
anh mù đêm khuya đến nhà bạn chơi. Khi trời
tối,
anh đứng
lên ra về.
Anh xin chủ
nhà cho mượn
cái đèn. Chủ nhà ngạc nhiên phản
ứng:
" Mắt
anh mù, thì ngày cũng như đêm, cần mang đèn làm gì?"
Người bạn mù phản ứng:
“Đèn
không phải
để
soi đường
cho tôi, nhưng là để người khác trông
thấy,
để
khỏi gây tai nạn đêm khuya. Tôi mù, bảo hiểm không có,
nên phải
cẩn
thận.”
Nghe câu trả
lời
hợp
lý, người
bạn
chủ
nhà cho anh mù mượn đèn. Sau khi thắp đèn sáng, anh mỉm cười, vui vẻ
ra về.
Trong người,
cảm
giác an toàn lắm. Anh đi nghênh ngang giữa đường,
tin rằng
mọi
người
sẽ
tránh lối
anh đi. Anh vừa đi vừa ngắm sao, như
thể
mình là người mắt sáng. Lâu lâu che dấu
thân phận
mù trong đêm tối cũng chẳng ai biết. Đi một
quãng đường
dài, anh bị
một
người
khác đi ngược
chiều
tông anh té bên lề. Anh giận rồi la lớn:
" Đứa
nào vậy?
bộ
đui hay sao mà không thấy đèn của tôi.
Người bộ hành quát lại:
“Anh mới
là đui ! Ai mà biết anh có đèn. Đèn gì mà không sáng, nó đã tắt
từ
đời
nào rồi
!
Có đèn mà tắt rồi thì cũng như
mù. Có mắt
sáng mà đi trong đêm không cần đèn, thì cũng chẳng
khá hơn
người
khác. Chúng ta vẫn luôn tưởng mình sáng, sáng hơn
người
khác. Cha ông thường nói, “ Kẻ hay dạy đời
!”
Có người tưởng mình sáng hơn
cả
tôn giáo, nên lên án tôn giáo. Người trong đạo
thì nghĩ mình sáng hơn Đạo, nên phê phán cả
Đạo.
Chúa Giêsu thấy vùng tranh sáng tranh tối của
con người,
nên tìm đến
chữa
lành. Ngài chữa lành những người mù về
đôi mắt,
để
nhắm
đến
một
đối
tượng
lớn
hơn
về
sự
mù loà : mù tinh thần, mù tâm linh, mù cả tình người.
Thánh Thể và Người
Mù
Những ngày tháng ở Omaha, tôi để
ý thấy
có một
người
phụ
nữ
mù thường
đến
với Thánh Thể. Chị có một
con chó dẫn
đường;
nó đi với
chị
đến
nhà nguyện
mỗi
chiều. Chó không cần ghế
ngồi,
nên chẳng
phải
chen lấn
với
ai. Nhà nguyện nhỏ, nên người ta hay
chen lấn,
nên chị
luôn đến
trước
giờ
lễ,
đủ
khoảng
trống
thời
gian và không gian cho Thánh Lễ. Chị tìm một
chỗ
riêng tư,
đủ
cho mình và cho chú chó.
Chị đến đây đã nhiều
năm, nhưng
ít mấy
ai chuyện
trò với
chị.
Dường
như
đã mù, thì cũng ít đi bạn bè. Chị lặng lẽ
ra về
với
anh bạn
bộ
hành là chú chó trung thành. Mù là mất mát. Mất mát ánh
sáng, và mất
mát người
xung quanh.
Hình ảnh này đánh động tôi hai điều:
1) những
người
sáng mắt
mù lòa trước
sự
hiện
diện
của
chị.
2) Chị
ấy
mù, nhưng
mắt
tâm linh chị sáng. Chị không thấy
Thánh Thể,
nhưng
chị
tin có Thượng
Đế
hiện
diện.
Chị
lên rước
Thánh Thể
với
lòng cung kính, dù biết rằng Chúa không làm phép lạ
để
chị
được
sáng như
những
người
khác. Thế nhưng,
đôi mắt
mù và số
phận
nghiệt
ngã không cản ngăn niềm tin sống đạo.
Chị
giúp tôi hiểu, sâu thẳm trong tâm hồn
con người,
có ánh mắt
tâm linh, soi chiếu những
điều
mà mắt
thể
lí không thấy.
Thấy Chúa qua ánh mặt trời mỗi
sáng, và thấy Chúa khi ánh hoàng hôn mỗi chiều. Trên mỗi lối đi quanh co
của
cuộc
đời,
người
ta thấy
có bước
chân Ngài theo
lối. Trong những lúc vô vọng,
thấy
Chúa hiện
diện
nhiệm
mầu,
thinh lặng
nhưng
âm thầm
mở
ra những
lối
đi riêng. Lối riêng ấy, có khi chỉ
lòng tôi mới hiểu.
Đôi khi, Ngài không trả lời
những câu hỏi tôi đặt
ra trước những
biến cố
cuộc sống,
nhưng ánh sáng tâm linh giúp tôi can
đảm sống
với những
câu hỏi đó như
một phần
của cuộc
sống.
Hiểu được như thế,
tôi bắt
đầu
tìm được
lối
đi trong những đêm tối cuộc đời.
No comments:
Post a Comment